Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi! Chap 5: Kinh ngạc đọc trên mạng Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi! Chap 5: Kinh ngạc "Hàn Hứa Phong, con còn không gọi thì sẽ chết người đó." Hàn phu nhân nhìn Thanh Trà đang bằm bất tỉnh trên sàn, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Hàn chính là rất độc, độc trong tàn độc. Một thiếu nữ đi từ phía xa lại, nếu hạn nhớ không nhằm đây chính là đứa cháu gái tài giỏi của Bắc tổng- Bắc Thái Anh. Cô ta vừa đi du học ở Anh về, xinh đẹp, giỏi giang và cũng chính là mẫu người phụ nữ hoàn hảo trong mất nhiều chàng trai.
Trạng thái: Đang ra. [Tác giả Bé Con Say Xỉn -- Thể loại: Ngôn Tình ] Bạn đang đọc truyện Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi! của tác giả Bé Con Say Xỉn. Câu chuyện bắt đầu khi Lam Thanh Trà bị chính người cha của mình bán lấy tiền trả nợ. Cuộc của cô bắt đầu bước vào những ngày u tối khi rơi vào tay hắn- Hàn Hứa Phong.
Minh Hôn Cái Đầu Anh Á , chương 8 của tác giả Mị Tinh Nhân cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi! Tiểu Thuyết Trực Tuyến. Lam Thanh Trà bị chính người cha của mình bán lấy tiền trả nợ. Cuộc sống của cô bắt đầu bước vào những ngày u tối khi rơi vào tay hắn- Hàn Hứa Phong. Hắn vì thấy cô có gương mặt giống hệt Mễ Ly- cô gái mà hắn từng yêu thương hết mực nhưng lại phản bội hắn nên mới đem cô về.
. Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi! Tiểu Thuyết Trực Tuyến. Lam Thanh Trà bị chính người cha của mình bán lấy tiền trả nợ. Cuộc sống của cô bắt đầu bước vào những ngày u tối khi rơi vào tay hắn- Hàn Hứa Phong. Hắn vì thấy cô có gương mặt giống hệt Mễ Ly- cô gái mà hắn từng yêu thương hết mực nhưng lại phản bội hắn nên mới đem cô về. Hàn Hứa Phong rốt cuộc là có yêu Lam Thanh Trà hay chỉ đang vấn vương lại mối tình cũ? Tình yêu mãnh liệt hòa quyện với sự giằng xé, dày vò trong chính cả hai con người. Liệu cuối cùng, họ có tha thứ và ở bên nhau mãi mãi? Những bí mật và các mối quan hệ phức tạp khác xoay quanh hai người dần được hé lộ trong truyện, các bạn cùng xem để thỏa trí tò mò nhé! *** Ngược nữ, tra nam. Lần đầu mình đâm đầu viết cảnh H. Có gì sai sót mong mọi người bỏ qua!Thanh Trà tỉnh lại sau một đêm ác mộng dài, cơ thể đau nhức, cổ họng đắng ngắt, khô khốc. Cô khổ sở mở hàng mi đang khép chặt còn vương vấn vài giọt nước mắt. Đôi lông mày thanh tú nhíu lại, Thanh Trà khẽ đưa mắt nhìn xung quanh, không gian mờ mờ sặc nồng mùi rượu vang. Ánh mắt cô rũ xuống, vô tình đặt tại vệt máu đỏ trên ga giường. Cô nhớ lại những gì đã diễn ra trong đêm qua, đau đớn, tủi nhục. Cô ước đó chỉ là một cơn ác mộng, nhưng bản thân cô hiểu rõ nhất những gì mình đang trải qua là bắt đầu của một chuỗi ngày u tối phía tay Thanh Trà bị xích lại bởi chiếc còng số tám khiến cô không thể đi khỏi giường. Cô cũng không muốn rời khỏi giường, cô bây giờ không muốn động đậy, nói đúng hơn là không còn sức để động đậy nữa. Thế nhưng cô vẫn không thể chịu đựng được mùi hôi sắc dục bám trên cơ thể mình nên vẫn gắng gượng chút sức lực còn lại gào lên“Thả tôi ra.”“Các người mau thả tôi ra…”Không gian vẫn im lặng, sự gào thét của cô là vô vọng. Mãi một lúc sau, có tiếng đẩy cửa ra, tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Vốn định mặc kệ hắn, Thanh Trà sau khi tắm rửa xong thì định đi ngủ, nhưng trong lòng lại rộn lên cảm giác lo khẽ thở dài, có phải kiếp trước cô mắc nợ hắn gì không?Khoác thêm chiếc áo mỏng, Thanh Trà đi xuống phòng sách.“Cộc cộc…”Cô đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Hàn Hứa Phong đang ôm chặt cách tay mới tháo bột.“Anh làm sao thế?” Thanh Trà liền chạy lại, tay cô đặt lên tay Hứa Phong khẽ đẩy tay cô ra, ánh mắt né tránh cái nhìn từ cô.“Không sao cả, có lẽ trời lạnh nên hơi buốt thôi.”“Đưa tôi xem nào.” Thanh Trà giằng lại tay hắn, sau đó cô dùng sức xoa bóp nhịp nhàng.“Anh đã thấy đỡ hơn chưa?”Hàn Hứa Phong gật đầu, trong lòng nảy sinh nhiều mâu thuẫn. Thanh Trà nếu không muốn ở bên cạnh hắn, sao lại cứ gieo cho hắn nhiều hi vọng như vậy.“Em đi ngủ sớm đi, ngày mai liền có thể rời khỏi đây rồi.”“Anh muốn đuổi tôi đi đến thế à?” Giọng Thanh Trà có chút ấm ức. Hắn lúc chiều không phải là cầu xin cô ở lại sao, bây giờ nói đi là đi.“Không phải em rất muốn vậy sao?”“Lúc nãy là tôi chỉ muốn anh ăn uống điều độ nên mới nói vậy thôi…” Thanh Trà ấp úng, tay chân lóng ạ, sao cô lại phải đi giải thích với hắn Hứa Phong chợt kéo Thanh Trà ngồi lên đùi hắn khiến cô vô cùng bất ngờ.“Anh làm gì vậy…”“Ưm..ưm..” Thanh Trà còn chưa kịp nói hết câu thì Hàn Hứa Phong đã phủ đôi môi lên môi cô. Nụ hôn điên cuồng, mãnh liệt mang theo bao yêu thương, giận Trà bị hắn cướp hết dưỡng liền trở vào thế bị động, cô dựa hết vào người hắn, mặc cho hắn làm gì thì lúc cô không chống cự, hắn bế cô đi thẳng lên phòng rồi đặt xuống Trà vẫn đang cố gắng hít thở sau nụ hôn dài, khóe miệng cô hơi sưng lên vì bị hắn cắn Hứa Phong liền luồn tay xuống dưới chiếc váy ngủ của cô, ngang nhiên tìm đến đôi gò bồng xoa khẽ giật mình, kéo tay hắn ra.“Hàn Hứa Phong, anh đừng có mà làm bậy.”“Ngoan, tôi đói. Bây giờ muốn ăn em.”Hắn thật sự không đợi được nữa, dục vọng ngày càng dâng tay hắn thuần thục cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài ra, sau đó là chiếc váy ngủ bị tụt xuống ngang hông.“Không được, chúng ta không thể nào…”“Ưm..ưm.”Hàn Hứa Phong lại ngang ngược chặn môi cô để cô không nói thêm gì, bàn tay vẫn điêu luyện gỡ bỏ chiếc bra trên người Thanh Trà, đôi gò bồng như được giải thoát liền tuôn ra, trắng di chuyển xuống dưới, khẽ dùng lưỡi đá nhẹ một bên nụ hồng, bên kia thì dùng tay phủ lấy, thỏa mãn nhào nặn.“Bỏ ra, tôi không muốn.” Thanh Trà gượng gạo hét Hứa Phong nhìn cô cười, rõ là bầu ngực của cô đang dần cứng lên, chỗ bên dưới cũng ngứa ngáy, cô phải cọ xát hay đùi để đỡ thấy trống rỗng, vậy mà lại nói không muốn.“Nhưng mà cơ thể em muốn. Thanh Trà, việc gì phải làm khó nhau chứ.”“Hàn Hứa Phong, tay anh bị như vậy, vận động mạnh lỡ như xảy ra chuyện gì thì…”“Bây giờ nếu em không chịu phối hợp thì đối với tôi mới là một cực hình.”Nhìn bộ dạng của Thanh Trà không giống như muốn phản kháng, Hàn Hứa Phong liền biết mình đạt được mục nhanh chóng cởi bỏ hết những thứ vướng víu còn lại trên người hai bọn Hứa Phong để Thanh Trà ngồi tách hai chân ở trên đùi mình, hai cơ thể sát lại, Thanh Trà đặt tay lên tấm lưng hắn, đầu hơi ngửa ra hôn vào sâu trong hõm cổ cô, rồi cắn nhẹ xương quai xanh trước Trà bị làm cho kích thích liền rên khẽ vài tiếng.“Nói em muốn đi.” Hàn Hứa Phong ra Trà tức điên người, cô có cảm giác bị mắc bẫy hắn vậy, nhưng trong khoảng khắc này thật sự cô rất khó chịu.“Hứa Phong, tôi muốn…” Cô ngượng ngùng nói nhỏ, nhưng cũng đủ để hắn nghe Hứa Phong liền xoay người lại, hắn nằm xuống nam tính của hắn đã dựng đứng lên, ngạo nghễ trước mắt cô.“Muốn thì em tự chủ động đi.”Đến lúc này thật sự Thanh Trà chỉ muốn tìm lấy một cái lỗ mà chui xuống, hắn đang biến cô thành kẻ dâm đãng đến mức nào chứ, có phải đây là cách mà hắn dùng để trả thù chuyện lúc tối không?Thanh Trà đắn đo một hồi rồi cũng không thắng được dục vọng, chỗ kia của cô đang rất khó chịu vì cảm giác trống cầm lấy vật nóng hổi trước mặt, nhẹ nhàng vuốt vài Hứa Phong nằm yên tận hưởng, vô cùng dễ đặt cái ấy của hắn vào đúng phần bên dưới của mình, hai tay chống lên phần bụng hắn, nhẹ nhàng đẩy sâu vào, sau đó nhấp lên nhấp xuống nhịp giác được lấp đầy thật sảng ngực của cô cũng theo đà mà đung đưa lên xuống khiến Hàn Hứa Phong vô cùng thích kéo cô nằm xuống, áp sát vào ngực hắn rồi hắn xoay người lại, chuyển thế để cô nằm bên dưới rồi liên tục thúc sâu vào.“A…aaaa”Thanh Trà bị làm cho bất ngờ nên la lên, mỗi cú nhấp của hắn như đâm tận sâu vào trong máu thịt cô.“Ngoan, anh sẽ nhẹ hơn.”Hàn Hứa Phong tiết chế lại lực, hắn đổ dồn sự chú ý vào hai bên bầu ngực, lại tiếp tục nhào vài tiếng đồng hồ dai dẳng, đổi tư thế liên tục, hắn và cô đã mệt nhoài. Hàn Hứa Phong ôm trọn lấy cơ thể cô rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
“Chú Vu, cháu ra đằng kia ngồi nghỉ một lát.”“Vâng tiểu thư, tôi sẽ ở đây đợi người.”Thanh Trà dậy sớm để chạy bộ quanh công viên, bây giờ đã thấm mệt, cô ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi một nay chính là giỗ cha Hàn Hứa Phong. Mới từ sáng sớm, hắn đã đích thân đưa Hàn phu nhân đi chuẩn bị những thứ cần thiết để cúng giỗ.“Meo..meo..”Thanh Trà khẽ giật mình, cô thấy nhột nhột ở dưới cổ chân liền cúi xuống nhìn.“Ôi, dễ thương quá.”Không biết từ đâu chui ra một con mèo ba tư với bộ lông dài trắng muốt và cặp mắt xanh biếc. Nó mặc một cái áo màu đỏ cùng một chiếc chuông nhỏ trên cổ trông vô cùng quý phái.“Chắc là em bị lạc chủ đúng không?” Thanh Trà bế con mèo lên, nó có vẻ dễ dãi và rất quấn khẽ vút ve bộ lông của nó, khuôn mặt thích thú vô cùng. Hẳn là nó phải được chủ nhân chăm sóc kĩ lắm mới được như thế này.“Cô gái, con mèo đó là của tôi.”Một nam nhân đeo cặp mắt kính đen tiến lại chỗ cô, dáng vẻ vô cùng khẩn trương.“Thật ngại quá, tôi thấy nó dễ thương nên mới nựng một chút thôi.”“À, cô đừng hiểu nhầm. Ban nãy tôi không cẩn thận để nó đi lạc, cảm ơn cô đã giữ nó lại.”Thanh Trà khẽ gật đầu, ban nãy cô còn tưởng hắn nghĩ cô là kẻ ăn trộm mèo nữa.“Bảo Bảo, mau qua đây.” Hắn ta đưa tay vẫy vẫy con mèo, nó liền chạy sang đó.“Tên nó là Bảo Bảo à, trông nó đáng yêu quá.”“Đúng vậy, con mèo này chính là bảo bối của ông chủ tôi. Bình thường nó ít khi tiếp xúc với người lạ lắm nhưng không hiểu sao lại chịu cho cô bế. Cũng may là có cô, nếu không để lạc mất Bảo Bảo tôi cũng không biết ăn nói sao với ông chủ nữa.”Hắn ta cúi đầu bày tỏ sự cảm kích rồi bế con mèo rời đi, cô cũng trở lại xe của quản gia Vu để trở về Hàn cách chổ đó không xa, một người đàn ông đã chứng kiến hết mọi chuyện.“Cậu chủ, Bảo Bảo về rồi, thật may là có cô gái kia.”“Ừ.” Người đàn ông kia đón Bảo Bảo từ tay tên vệ sĩ, khẽ vút ve bộ lông của nó, trên khuôn mặt còn nở một nụ cười ma mị.“Duyên thật.”Hắn liền rút điện thoại ra gọi cho một người khác.“Hạ Thư Yến, tôi gặp được cô gái kia rồi.”…Thanh Trà trở về Hàn gia liền giúp Hàn phu nhân chuẩn bị bàn cúng, trên dưới Hàn gia cũng tất bật chuẩn bị để tất cả được chu toàn, mọi thứ xong xuôi thì cũng gần người trên dưới Hàn gia đều ăn mặc trang nghiêm, theo sau Hàn phu nhân cùng hắn và cô đốt nén nhang dâng lên vị cố lão người thân tín với Hàn lão gia khi còn sống cũng đến, họ đều là những người có tiếng tăm trên thương sĩ Kim kể từ chuyện xảy ra hai năm trước, ông chỉ có thể gửi hoa và trái cây đến, tuyệt nhiên không có mặt mũi để xuất nghi thức và thủ tục xong xuôi thì cũng xế chiều, tiễn khách trở về, ai nấy trong Hàn gia cũng thấm mệt.“Người thấy mệt thì trở về phòng nghỉ đi.”Hàn phu nhân rót một tách trà để uống, tiện tay rót luôn cho Thanh Trà.“Con uống đi, là trà tâm sen.”Cô nhấm nháp từng ngụm trà, đúng là nó có thể giúp giảm chút căng thẳng.“Lúc nãy ở đây chắc là đông vui lắm nhỉ?”Trước cửa chính Hàn gia có một người thanh niên ung dung đi vào, Thanh Trà cũng đang ngồi cũng bị làm cho bất ngờ, cô quay lại đằng sau trà trên tay Hàn phu nhân rơi xuống đất, bể toang, cũng may là nước trà không quá nóng. Sắc mặt bà trở nên khó coi vô cùng, bà định nói gì đó nhưng không rặn ra thành tiếng được. Bà Năm đứng gần đấy cũng há hốc mồm, như là không thể tin vào mắt mình nữa.“Mẹ, có chuyện gì thế?”Hàn Hứa Phong đi từ trên cầu thang xuống liền nghe thấy âm thanh của chiếc tách vỡ.“Hàn Hứa Phong, lâu rồi không gặp.”“Mày….”Đôi tay Hàn Hứa Phong xiết chặt thành nắm đấm, đôi mắt trở nên đục ngầu đáng sợ. Thanh Trà có thể nhìn rõ những đường gân hằn rõ trên gương mặt hắn, cô cũng chưa bao giờ thấy hắn tức giận như cuộc tên kia có lai lịch như thế nào?“Sao vậy? Nhìn thấy em trai của mình có nhất thiết phải bày ra cái bộ mặt hung hãn thế không?”Em trai ư?’ Nếu nói thế không lẽ đây chính là Hàn Thẩm Quân?Hắn ta đột nhiên nhìn chằm chằm cô đầy đầy soi mói, Thanh Trà vô thức lùi về phía sau, cô nép sau lưng Hàn Hứa Phong. Lí trí cô mách bảo rằng người kia xuất hiện ở đây nhất định không có chuyện gì tốt vậy, người kia chính là Hàn Thẩm Quân, em trai hắn. Nếu nói Hàn Hứa Phong giỏi châm trọc người khác, thì Hàn Thẩm Quân còn biết cách làm người khác phải điên tiết lên gấp trăm lần.“Cô là Thanh Trà à? Chị em sinh đôi nhỉ, chẳng trách giống Mễ Ly đến vậy.”“Làm sao hắn lại biết mọi chuyện rõ ràng đến thế chứ, chuyện này không phải có rất ít người biết sao?” Thanh Trà thầm nghĩ, tự nhiên cô có một cảm giác bất an.“Cút.” Hàn Hứa Phong gằn lên, sức chịu đựng của hắn đã sắp đạt đến giới hạn.“Hôm nay không phải giỗ ông ta sao? Tôi chỉ là muốn về để thắp một nén nhang thôi mà. Làm như vậy mới là một đứa con có hiếu, phải không mẹ kính yêu của con?”Tay Hàn phu nhân run run, từ nãy đến giờ bà vẫn chưa nói được câu nào, chỉ đứng chôn chân ở một chỗ.“Con về đây làm gì? Con nghĩ ở đây sẽ có người chào đón con sao?” Giọng bà run run, khó khăn lắm mới nói tròn trĩnh được cả Thẩm Quân cười khẩy, khuôn mặt vênh lên lộ vẻ bất cần.“Cũng không biết ai mới là con ruột của bà.”“Tao bảo mày cút khỏi đây, bị điếc à.” Hàn Hứa Phong cầm bình trà trên bàn, không hề kiêng dè mà ném thẳng về phía Hàn Thẩm ta nhanh chân lùi về phía sau, cũng xem như tránh được cú ném của Hàn Hứa Phong. Bình trà rơi xuống đất bể toang, âm thanh của những mảnh xứ vỡ vụn nghe rất chối tai. Mọi người đều bị một phen giật mình.“Con mau đi đi, đừng để Hứa Phong nổi giận.”“A, rốt cuộc bao năm trôi qua thì bà cũng chỉ quan tâm đến cảm xúc của hắn ta. Hàn phu nhân của Hàn gia, bà đã bao giờ lo cho đứa con ruột này bằng hắn chưa? Hắn đánh tôi phế một tay, món nợ này tôi nhất định sẽ trả.”“Nếu không phải vì mẹ cầu xin thì đừng nói là cánh tay kia, đến mạng của mày cũng không còn đâu.”“Nếu vậy tôi phải cảm ơn bà ấy à.”“Mau cút đi, cút khỏi đây cho ta.” Hàn phu nhân tức giận bừng bừng, huyết áp lên cao, bà ngã phịch ra ghế.“Phu nhân bớt giận.” Bà Năm vội đỡ lấy bà.“Mẹ, người có sao không?” Hàn Hứa Phong và Thanh Trà cũng vội chạy đến.“Tức giận như thế làm gì? Bảo trọng sức khỏe, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”Hàn Thẩm Quân quay người bỏ đi mất. Mọi người đợi khi Hàn phu nhân bình tĩnh lại rồi đỡ bà vào trong phòng nghỉ ngơi.
"Lam Thanh Trà, mau mở cửa ra. Nếu còn không mở cửa thì hậu quả thế nào tôi cũng không dám chắc đâu." Hàn Hứa Phong lấy hết phần kiên nhẫn cuối cùng, gằn lên từng lại cơn thịnh nộ của hắn vẫn là một bầu không khí im lặng, Hàn Hứa Phong hết kiên nhẫn, xoay người tiến đến gần chiếc tủ gỗ gần đó, hắn mở hộc tủ nhỏ, lấy ra một chùm chìa khóa."Cạch" cánh cửa bị một lực lớn của cánh tay đẩy mạnh, cửa mở toang ra, va vào phần bên hông của bức tường trong nhà tắm, tạo ra một âm thanh vô cùng Hứa Phong nhìn cô gái trước mặt, trên người chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm. Đôi mắt nhìn anh đầy vẻ đề phòng."Cô bị điếc à?" Hàn Hữu Phong vẫn chưa nguôi giận, từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên có người không phục tùng mệnh lệnh của Trà vẫn không nói gì, nhìn chằm chằm Hàn Hứa Phong một hồi lâu, hắn ta cũng không có động tĩnh gì, cứ thế nhìn Thanh nhiên Thanh Trà dùng hết sức lực, đẩy Hàn Hứa Phong sang một bên, định lao thẳng ra bên ngoài."Lam Thanh Trà, cô dám." Cơn giận đến đỉnh điểm, Hàn Hứa Phong nắm được cánh tay trái của Thanh Trà, ép sát cô vào tấm gương lớn trong phòng tắm."Muốn chống đối tôi? Chán sống rồi à?""Anh định làm gì tôi?" Giọng Thanh Trà đầy sợ hãi và bất lực."Muốn thế nào?" Hàn Hứa Phong nói như thì thầm, từng chữ nhả ra mang theo vài phần ma mị."Cầu xin anh, thả tôi ra đi. Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?" Thanh Trà nhắm chặt mắt, miễn cưỡng van xin Hứa Phong dùng tay phải nắm lấy hai cổ tay của Thanh Trà, vòng qua đầu, cố định ở một chỗ. Tay còn lại bóp chặt cằm của cô, nâng lên."Tại sao tôi lại tha cho cô? Không phải tôi từng nói hành hạ cô khiến tôi hạnh phúc sao?" Hàn Hứa Phong cười cợt nhã."Đồ điên, anh giết tôi đi.""Giết cô thù được gì? Nhìn cô đau khổ mới thích."Hàn Hứa Phong vừa dứt lời, tay trái liền buông cằm của Thanh Trà ra, tiến tới mép gấp của chiếc khăn tắm, tháo ra. Chiếc khăn theo lẽ tự nhiên rơi xuống, để lộ thân thể trắng nõn nà, chằng chịt những vết sưng đỏ."Hàn Hứa Phong, buông tôi ra." Thanh Trà liên tục gào thét, thế nhưng hắn vẫn chẳng quan Hứa Phong dùng răng cắn mạnh vào cổ Thanh Trà, tiếp đến là phần xương quai xanh và phần nhủ hoa đang nhô ra. Thanh Trà hô hấp không đều, đến cuối cùng không còn sức giằng co, van xin. Hàn Hứa Phong được đà, buông hai tay cô ra, một tay xiết chặt bả vai cô, tay còn lại bóp mạnh một bên bầu ngực của Thanh Trà, thật không nhìn ra có chút nào là thương hoa tiếc ngọc!Thanh Trà bất lực, chỉ biết đạp đạp hai chân phản kháng yếu ớt. Thừa lúc Hàn Hữu Phong ngồi xuống, định chạm vào phần tư mật của cô, Thanh Trà vội dùng hết sức thúc đầu gối vào mặt hắn, khiến hắn một phen đau điếng."Đồ tiện nhân." Hàn Hứa Phong tát Thanh Trà một cái, bỏng rát. Cô mất đà ngã về phía sau, đập đầu vào thành bồn tắm, máu chảy liên hồi, Thanh Trà bất tĩnh."Hàn Hứa Phong, con làm gì vậy?" Hàn phu nhân xong vào, bà đã đứng ngoài nghe ngóng động tĩnh đã rất lâu, nghĩ rằng đã quá giới hạn nên liều mình xông vào."Hũm, Hàn phu nhân nay còn có nhã hứng quản cả chuyện của tôi ư?" Hàn Hứa Phong nói, trên miệng nở một nụ cười cợt nhã."Hứa Phong, con mau dừng lại đi. Con bé này nó vô tội." Hàn phu nhân lo lắng."Vô tội, vậy ai là kẻ có tội? Bà ư? Hay thằng khốn kia." Hàn Hứa Phong rướn mày, chất vấn Hàn phu nhân."Ta...ta xin con đấy, mọi việc để nói sau được không? Bà Năm mau gọi bác sĩ.""Không được gọi. Nếu ai dám gọi bác sĩ thì cuốn gói khỏi Hàn gia đi." Hàn Hứa Phong tuyên bố chắc nịch.
Thanh Trà cuối cùng cũng ăn hết chén cháo nóng. Cô hít một hơi thật sâu để ổn định lại tinh thần, rồi mở miệng cẩn thận nói từng tiếng chậm chậm, rõ ràng“Hàn phu nhân, xin bà hãy giúp tôi được không?” Ánh mắt đầy thành khẩn.“Ta có thể giúp gì cho cô được.” Hàn phu nhân đáp, vẻ mặt có phần miễn Trà bỗng quỳ xuống, hai tay chấp lại, cuối xuống “Cầu xin bà, xin bà hãy bảo Hàn Hứa Phong tha cho tôi đi.” Cô nói, vừa nói vừa khóc, kèm theo vài tiếng nấc thất thần, thật khiến người ta đau lòng.“Ta..việc này ta không thể giúp cô được.”“Cầu xin bà đấy, chỉ cần bà thả tôi đi, tôi hứa sẽ trốn thật kĩ, sẽ nhất định không để Hàn Hứa Phong phát hiện, ân đức của bà tôi nhất định sẽ ghi nhớ.” Cô khóc to hơn, cuống cuồng van xin vị phu nhân kia.“Cô gái, cô đừng làm ta khó xử nữa.”“Không phải ta không muốn thả cô đi, nhưng mà chỉ cần Hứa Phong muốn, cô dù có chạy đến chân trời góc bể nào nó cũng bắt cô về được. Chỉ khi cô biến mất khỏi thế giới này mới thoát khỏi tay nó.” Hàn phu nhân nhìn cô gái nhỏ, đôi mắt không dấu nổi sự thương xót.“Bà là mẹ hắn cơ mà, chắc chắn bà sẽ có cách khuyên hắn. Hàn phu nhân, tôi cầu xin bà đấy.”“Chỉ cần việc Hứa Phong đã quyết, không ai có thể ngăn cản.”Cô nghệch mặt ra một lúc, rồi bỗng nhiên cười lên như một kẻ điên. Nụ cười méo mó, nước mắt thì chảy dàn dụa. Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy, cô than thân trách phận, càng nghĩ càng hận người cha tệ bạc đẩy cô vào bước đường này.“Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy?” Thanh trà nấc vài tiếng, tiếng nấc như xé lòng của những người chứng kiến, thế nhưng ai có thể giúp cô được phu nhân lựa chọn sự im lặng, bà biết nói gì đây? Chỉ trách ông trời thật biết trêu đùa số phận con người, đã đẩy cô gái nhỏ vào hoàn cảnh éo le như vậy. Nghiệp duyên 2 năm trước, bây giờ lại đẩy lên hết cô gái này.“Cô mau nghỉ ngơi rồi đi tắm đi, ta đã chuẩn bị sẵn quần áo để ở trên bàn.” Hàn phu nhân nói rồi định rời đi.“Tối nay hắn có về không?” Thanh Trà hỏi, giọng bất lực.“Cái đó, ta không chắc.”“ Cầu mong hắn sẽ không về.” Cô thầm phu nhân vừa rời đi, cô lập tức chạy nhanh vào phòng tắm. Thanh Trà mở vòi sen, để dòng nước lạnh xối thật mạnh vào cơ thể mình như muốn gột rửa hết sự dơ bẩn mà Hàn Hữu Phong để lại trên người cô. Thanh Trà bóp thật nhiều sửa tắm, chà xát thật mạnh lên da, chúng len lõi vào từng vết thương khiến cả cơ thể cô đau Trà đứng trước gương, dùng khăn lau khô tóc, cô nhìn mình thẩn thờ, đôi mắt như vô hồn. Trên cơ thể cô loang lỗ những vết bầm đỏ, có cả vết cào. Cô càng nhìn càng thấy ghê tởm bản thân mình, ghê tởm cả con người Hàn Hứa Phong. Lau khô tóc xong, Thanh Trà cũng chẳng buồn mặc quần áo. Cô ngồi dựa vào bồn tắm suy nghĩ cái gì đó, có lẽ do mệt quá nên cô đã ngủ thiếp dậy lần nữa, cô đoán mình cũng đã ngủ khá lâu. Cô thấy lành lạnh, có lẽ do sàn nhà ướt. Thanh Trà loay hoay đứng dậy, định mở cửa đi ra mặc quần áo bỗng cô nghe thấy tiếng mở cửa “cạch”. Cô nín thở, nhắm nghiền mắt cố gắng nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài. Cửa đóng sầm, có tiếng bước chân đi vào trong phòng. Tiến bước chân tiến lại gần phòng tắm hơn, cô nghe thấy tiếng gõ cửa.“Mau mở cửa ra.” Giọng nói Hàn Hứa Phong vang lên, thân thể cô bất chợt run lên cầm cập.
hàn thiếu tha cho tôi đi